Nguyên Thạch

Ngăn cách



Thoáng chốc bảy năm
Nơi căn nhà nhỏ
Bao canh dài…
Ba vò võ nhớ thương con
Bóng tà dương dõi ánh mắt mỏi mòn
Ba thèm lắm nụ cười son bé dại

Theo dòng trôi
Đời Cha xa mãi
Muối xát lòng…ái ngại nhớ nhung
Đường nhân gian cách biệt muôn trùng
Ước mơ lắm đường chung phụ tử

Xót tuổi thơ mà không còn hồn nhiên, không tư lự
Mỗi đêm về con viết chữ Ba yêu
Cách cảm thần giao, đêm nhảy mũi nhiều
Là nhận rõ những chiều con vắng lặng.

Dài canh trường
Nhiều đêm ba thức trắng
Thui thủi một mình trống vắng nhớ thương con
Thèm lắm nụ hôn, thèm nụ cười dòn
Thèm nhìn mắt biếc, má son ửng thắm

Đường cách ngăn, nẻo đời vạn dặm
Mây ngàn bay lối thẳm đường mơ
Chiều bâng khuâng con ra cửa đứng chờ
Màn đêm phủ, rồi bơ vơ lạc lỏng...

Ngày lễ Cha
Cô đơn dài trông ngóng
Ba thương yêu biền biệt bóng phương nao?
Cúi mặt thầm mơ... nước mắt nghẹn trào
Tận sâu thẳm, Cha yêu hỡi…tại sao còn chia cách.

 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 15 tháng 7 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Ngăn cách"